[Beautiful Matching] Chương 2

Chương 2 

10419556_699749320079740_7982752773533918119_n

Xếp chữ: Lạc Du 
Beta: Mẹ Cherry
Chàng cưỡi ngựa trúc đến (1)

Tân nương đến rồi, tân nương đến rồi.

Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phụ thê giao bái, động phòng hoa chúc.

A, a, a, đám cưới kìa.

Dư Hàng nhìn Đường Phiên Phiên hỏi: “Sau đó thì sao, làm gì nữa?”

Đường Phiên Phiên nghĩ kết hôn chính là như vậy: “Không có sau đó.”

Dư Hàng nghe xong, biết Đường Phiên Phiên không có trò gì vui để chơi nên mới lừa cậu chơi trò đám cưới này, giận không có chỗ xả.

Đường Phiên Phiên kéo váy kêu to: “Dư Hàng, anh đừng đi nhanh như vậy, em theo không kịp.”

Dư Hàng bực mình nhìn cô bé: “Cái trò quái gì đây, chơi chả vui gì cả.”

“Chơi vui mà, tổ chức đám cưới là như thế mà, con gái thì mặc váy, rất đẹp, còn con trai mặc âu phục, tiếc là anh không có.”

“Vậy sao em còn bảo anh làm chú rể.”

“Vì chẳng ai chơi cùng em cả, Lý Dịch An rất đáng ghét, lần nào cũng lấy sâu hù em sợ, bộ dạng Nhị Béo thì khó coi, em còn lâu mới thèm cưới cậu ta, chỉ còn lại có anh thôi.”

Thấy mấy lời này hình như có ý khen cậu đẹp trai, trong lòng Dư Hàng cũng rất vui vẻ, chẳng qua vừa nhìn cô bé con kia, cậu đã cảm thấy cực kì phiền toái, nếu không phải vì trong nhà nhiều lần dặn dò phải cho em chơi chung, cậu nhất định sẽ không chơi cái trò chơi ẻo lả này với em ấy, cưỡi ngựa đánh giặc hấp dẫn hơn nhiều.

Đường Phiên Phiên không biết Dư Hàng muốn gì, cô bé nắm tay Dư Hàng nói: “Anh hai, chúng ta chơi lại lần nữa đi.”

Nhị Béo và Lý Dịch An đang đi từ đằng xa lại, mỗi người cầm một khẩu súng bắn nước, đã hẹn trước là hôm nay sẽ sang đại viện bên cạnh quyết chiến, Phiên Phiên lại kéo cậu chơi trò cưới cô dâu, cậu không hiểu nổi trò mà hai người cùng cúi đầu với vách tường có gì hay mà cô lại vui vẻ tới như vậy.

Lý Dịch An nhìn Dư Hàng cười ha ha nói: “Nhị Kiệt, sao lại ở đây cưới vợ vậy, ngay cả mặt trận cũng không cần sao, ha ha.”

Dư Hàng ghét nhất là bị người khác gọi nhũ danh của mình (tên thật), nhất là Lý Dịch An, nhìn cái mặt đã thấy đáng ghét chỉ muốn đấm cho một cái. Cậu vốn chỉ thầm tức giận trong lòng, bây giờ còn bị Lý Dịch An giễu cợt, cậu liền nổi giận nói: “Ai cưới vợ? Đi, chúng ta đi bắn súng ngay bây giờ.”

Thấy Dư Hàng định bỏ đi để mình lại một mình, Đường Phên Phiên không khỏi sợ hãi, đã gần đến xế chiều, nhưng cô bé vẫn chưa quen thuộc với nơi này, vì thế liền túm lấy Dư Hàng nói: “Anh hai, anh đừng đi, chúng ta ở đây chơi đi, không chơi cưới vợ cũng được, anh nói chơi cái gì thì chơi cái đó.”

Lý Dịch An đứng bên cạnh càng cười to hơn, trên mặt Dư Hàng không nén được tức giận, con trai lúc mười tuổi rất bướng bỉnh, ngồi yên một phút cũng không chịu, cậu lại lớn hơn Đường Phiên Phiên. Cậu vốn ghét nhất là con gái, nũng nịu, hở một tí là khóc, liền đưa tay đẩy đẩy, nói: “Anh không chơi với em, không bao giờ chơi với em nữa, em về nhà đi.”

Đường Phiên Phiên vốn không đứng vững, Dư Hàng vừa đẩy, cô bé té ngay xuống đất. Từ nhỏ mọi người đều coi cô là bảo bối trong nhà, có bao giờ phải chịu ấm ức như thế, cô bé òa lên khóc: “Anh cả, anh cả, anh tới mau, em muốn mẹ, Nhị Kiệt bắt nạt em, em sẽ không bao giờ gọi anh ấy là anh hai nữa.”

Từ xa, Đường Tông Việt đã nghe thấy tiếng cô khóc, ở khu này chỉ có mình Đường Phiên Phiên là con gái, lúc cậu vừa bước đến, chỉ thấy Dư Hàng đứng trước mặt Đường Phiên Phiên, Phiên Phiên ngồi dưới đất, búp bê đã ném đi từ lâu, trên người toàn là đất, mặt thì lấm lem nước mắt nước mũi, khóc khàn cả giọng.

Đường Tông Việt càng nóng máu, trước đây đã thấy Dư Hàng không thuận mắt, bây giờ dám bắt nạt em gái cậu, không nói hai lời, liền vung nắm đấm đánh tới. Dư Hàng bị đánh trúng cũng nóng nảy, hai đứa con trai nhanh chóng quấn lấy nhau mà đánh, Lý Dịch An thấy vậy, liền vội vàng bỏ chạy, sợ không cẩn thận mình lại gặp họa.

Đường Phiên Phiên nhìn thế, cũng quên khóc, cô bé đứng một bên kêu: “Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa.”

Lúc mấy người cảnh vệ chạy tới, Dư Hàng cùng Đường Tông Việt vẫn còn tay đấm chân đá, mãi cho đến khi Đường Hải tới, hai người mới dừng lại.

Đường Hải nhìn dáng vẻ nhếch nhác của Đường Tông Việt cùng Dư Hàng, lại nhìn bộ dạng Đường Phiên Phiên. Đường Tông Việt hơi sợ bố, không cả dám ngẩng đầu lên, Dư Hàng cũng yên lặng đứng một bên.

Đương Hải không hỏi gì, ông nhặt con búp bê nằm dưới đất lên đưa cho Đường Phiên Phiên, dịu dàng nói: “Phiên Phiên à, sao búp bê lại nằm dưới đất? Con không thích em ấy nữa sao?”

“Con có không thích em ấy đâu ạ, tại con không cẩn thận, lát nữa về con sẽ tắm cho em ấy, em ấy sẽ sạch sẽ giống con ạ.” (Chị nghĩ đoạn này raw sai tên, vì ĐTV còn đang sợ bố không dám ngẩng đầu lên, thì không thể dịu dàng mà nhặt búp bê cho em được, chỉ có ông bố làm thế thôi em.)

Đường Hải gọi một cảnh vệ đưa Dư Hàng về nhà, rồi đặt Đường Phiên Phiên ngồi lên vai, Đường Tông Việt đi theo ở phía sau, Đường Phiên Phiên nhanh chóng quên mất vừa rồi còn đang khóc, lập tức cười ha ha: “Cưỡi ngựa lớn, cưỡi ngựa lớn.”

Đường Tông Việt nhìn cha, trong ấn tượng của cậu vẻ mặt cha lúc nào nghiêm nghị, cậu chưa bao giờ thấy cha cười với mình, nhưng hôm nay cha lại cõng em gái lên vai, cười vui vẻ như vậy, dịu dàng như vậy, cậu chưa bao giờ thấy qua.

Về tới nhà, Đường Hải giao Đường Phiên Phiên cho dì đi tắm, sau đó nhìn Đường Tông Việt, vẻ mặt trước sau vẫn nghiêm túc như vậy, ông chỉ hướng phòng sách nói: “Ở đó chờ cha.”

Đường Tông Việt chẳng nói câu nào vào phòng sách. Vẫn cái bàn gỗ lim đồ sộ ấy, lúc trước cậu phải nhón chân mới có thể chạm tới mặt bàn, cậu từng trèo lên đó lấy lọ mực chơi, ai ngờ lại khiến tài liệu trên bàn lộn xộn, khi cha về liền dùng thước đánh vào mông cậu. Hiện tại cậu đã cao hơn cái bàn, sau này có thể còn cao hơn nữa, nhìn cây thước treo trên tường, cậu lại cúi đầu nghĩ tới vẻ mặt cha khi ôm em gái trở về, trong lòng cảm thấy tủi thân.

Vì sao cha chưa bao giờ ôm cậu, chẳng lẽ mình không phải là con ruột của cha sao? Cậu cũng rất ít khi nhìn thấy mẹ, nhiều lần cậu hi vọng mình giống như Dư Hàng, mỗi lần bị đánh đều có mẹ bảo vệ, mẹ còn lén đưa cơm cho ăn.

Đường Hải đi vào vẫn không nói tiếng nào, cứ thế ngồi xuống xem tài liệu, Đường Tông Việt đứng thẳng tắp, một cử động  nhỏ cũng không dám, mỗi lần bị phạt đứng tư thế quân đội, tai cậu đặc biệt rất nhạy, có thể nghe thấy tiếng đồng hồ chạy ở phòng kế bên, từng giây từng giây, cậu nhẩm tính trong đầu, rốt cuộc mình đã đứng bao lâu, như vậy cũng không thấy thời gian quá dài nữa.

Nhưng hôm nay, trừ tiếng đồng hồ chạy ở phòng kế bên, cậu còn nghe thấy một tiếng động nhỏ, hiển nhiên Đường Hải cũng nghe thấy, cau mày nói: “Ai ở bên ngoài? Vào đi.”

Cửa khẽ đẩy, một cô bé tròn tròn trắng trẻo bước vào, tay cầm con búp bê ướt sũng, Đường Phiên Phiên đi vào nhìn Đường Hải nói: “Cha ơi, cha đừng mắng anh, anh vì con mới đánh nhau ạ.”

Đường Hải cười nói: “Cha không mắng anh trai con vì đánh nhau, con trai nhà họ Đường chúng ta, nếu ngay cả em gái mình cũng không bảo vệ được để người khác bắt nạt, thì hôm nay cha mới đánh anh con.”

Đường Hải nhìn Đường Tông Việt nói: “Hôm nay, lẽ ra khi nhìn thấy thành tích của con trong cuộc thi lần này thì ba phải đánh cho con một trận. Nhưng hôm nay con đã xử lý rất đúng chuyện của em gái mình nên coi như lấy công chuộc tội, chỉ phạt đứng nửa tiếng đồng hồ.”

Đường Hải kéo Đường Phiên Phiên qua, nhìn Đường Tông Việt và nói: “Có đau không? Tí nữa để dì bôi thuốc lên vết thương, mấy cậu con trai các anh chẳng bao giờ làm người lớn hết lo cả.”

Đường Phiên Phiên hấp tấp đi theo Đường Tông Việt, nhìn dì bôi thuốc cho cậu, cậu đau đến hít mạnh vào, nhưng vẫn không rên lên một tiếng, Đường Phiên Phiên trợn to mắt nói: “Anh cả, để em thổi cho anh, thổi thổi sẽ không đau nữa.”

Đường Tông Việt buồn cười nhìn em gái, nhưng lại cảm thấy khóe mắt cay cay, cậu biết, cậu không có mẹ, nhưng cậu có em gái, Dư Hàng không có, Lý Dịch An cũng không có, trong đại viện này chỉ mình cậu là có em gái, nghĩ vậy khiến cậu thấy hơi tự hào. Cậu nhìn Đường Phiên Phiên cười, lộ ra răng cửa trắng dài.

Ngày hôm sau Dư Hàng bị thương nặng, đánh nhau với Đường Tông Việt chẳng qua chỉ là trận đánh của trẻ con, nhưng sau khi về nhà, cha không biết từ đâu nghe cậu đánh nhau, ông hỏi đánh thắng hay thua, Dư Hàng không dám trả lời, chỉ có thể nói là bị cảnh vệ can ra, cha Dư lại hỏi: “Vì sao lại đánh nhau?”

Dư Hàng nhỏ giọng nói: “Hiểu lầm ạ, hiểu lầm.”

Ông cụ bỏ ngoài tai câu trả lời qua loa của Dư Hàng, không biết đã hỏi ai, mà biết là vì Đường Phiên Phiên, không nói hai lời, thong thả vào đại viện bẻ một cành liễu quất hắn.

Lá liễu đầu hè đã dài hoàn toàn, cành lá sớm đã già, lại còn dính chút nước, mỗi lần đánh lên người giống như roi mây, đau như châm kim xát muối, vừa đánh được hai cái, mẹ đã chạy từ trong nhà ra, kéo cha hỏi: “Anh điên hả? Sao lại đánh con.”

Cha Dư chỉ vào Dư Hàng hỏi: “Lần sau còn dám bắt nạt Đường Phiên Phiên nữa không?”

Dư Hàng gắt: “Con không có bắt nạt em ấy.”

Cha Dư vừa muốn đánh cậu, mẹ ở một bên nháy mắt với Dư Hàng nói: “Mau nhận sai với cha.”

Dư Hàng bĩu môi giương mắt nói: “Sau này con sẽ giống Lý Dịch An, thấy đánh nhau là nhanh chân chạy, như vậy đã được chưa ạ.”

Cha Dư ngẩn người, một hồi lâu lại nói: “Nếu con dám bắt chước nó, cha sẽ đánh chết con.”

Vết thương của Dư Hàng không hề ảnh hưởng đến hoạt động của cậu, ngày hôm sau vẫn cùng với những đứa trẻ khác xông pha chiến đấu, xích mích giữa những bé trai với nhau hoàn toàn không là vấn đề, chỉ vài ngày sau, Dư Hàng và Đường Tông Việt đã cùng nhau chơi trò cưỡi ngựa đánh trận, chiếm hết khoảng đất này đến khoảng đất khác trong đại viện. Nhưng Đường Phiên Phiên thì lại rất thảm, trong đại viện chỉ có mình cô bé là con gái nên trừ dì ra, hoàn toàn không có ai chơi cùng cô. Mỗi ngày đều có giờ học piano, buổi chiều còn học ballet, cô bé chỉ có thể ngồi trước piano, nhìn bọn họ chơi đùa vui vẻ từ cửa sổ thủy tinh trong suốt ở lầu hai, có đôi khi cô bé còn thầm nghĩ, giá như cô bé là con trai.

Chàng cưỡi ngựa trúc đến (2)

Thực ra Dư Hàng cũng biết lần trước mình hơi quá đáng với Đường Phiên Phiên có phần quá đáng, nhưng mà mấy ngày nay lại không thấy cô búp bê trắng trẻo kia đâu, cậu cũng không biết làm sao bây giờ, cậu đã suy nghĩ rất nhiều ngày, cùng lắm thì chơi cưới vợ với em ấy lần nữa thôi, lần này cậu nhất định sẽ nghe theo em ấy.

Không biết Lý Dịch An tìm đâu ra một khẩu súng giả, tuy khẩu súng này không thể bắn ra đạn thật, nhưng ở giữa đám súng bắn nước thì hệt như hạc giữa bầy gà, cậu ta dương dương đắc ý cầm súng khoe khoang khắp nơi. Dư Hàng ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng đang vô cùng ghen tị, nghĩ thầm: tám phần mười là cậu ta trộm được của anh hai mang đến.

Cậu nghĩ sao số mình lại khổ thế, anh cả chẳng bao giờ cho cậu cái gì hay ho cả, lại còn tranh cướp đủ thứ với cậu nữa, hồi nhỏ luôn bị anh ấy ức hiếp, tuy bây giờ đã lớn nhưng vẫn là chân chạy việc vặt cho anh ấy. Cậu không dám phản kháng, lại càng không nhỏ nhen tới mức đi mách cha mẹ, đó không phải là điều con trai nên làm.

Dư Hàng nhìn Lý Dịch An nói: “Cậu có súng thì ích lợi gì, chơi đạn giả sao?”

Lúc này Lý Dịch An đần ra, đỏ mặt cả nửa buổi nói: “Mình sao có thể như vậy được.”

Tất cả mọi người đều nhìn Lý Dịch An, lần này cậu ta không thể trộm rồi, chỉ có thể bất chấp gỡ linh kiện. Mấy đứa bé khác nhìn cậu ta gỡ súng tay không khỏi ngứa ngáy, đều ba chân bốn cẳng nhanh nhẹn đem linh kiện gỡ ra lung tung.

Nhưng đến bước lắp ráp cuối cùng lại gặp phải khó khăn, mọi người cùng nhau cả buổi trời cũng không thể nào lắp vào được, chớp mắt đã tới giờ hẹn, hôm nay bọn họ cũng đi sang đại viện kế bên tìm Trần Bân thách đấu. Tuy rằng Trần Bân lớn hơn mấy cậu hai tuổi, nhưng bên ấy con trai rất ít, nên cũng chỉ có thể chơi cùng bọn Dư Hàng. Trần Bân đi cùng ba cậu trai, mang theo súng nước tới. Cậu nhìn Dư Hàng, hỏi: “Làm gì mà chậm vậy, sợ thua à?”

Dư Hàng không phục nói: “Bọn tôi có súng thật, sao phải sợ các cậu?”

Trần Bân nhìn linh kiện dưới đất hỏi: “Hả, súng này là súng thật à?”

Lý Dịch An nói: “Đương nhiên là súng thật.”

Mấy cậu trai sớm đã quên việc chiến đấu, tất cả cùng nhau ngâm cứu cây súng này, không biết ai thuận miệng hỏi: “Súng này lấy ở đâu vậy?”

Lý Dịch An nói: “Tôi lấy trong ngăn kéo của anh hai.”

Mọi người đều thoáng trầm mặc, anh hai Lý Dịch An là Lý Kiến An nổi tiếng ngang ngược, anh ta lớn hơn Lý Dịch An bốn tuổi, bây giờ không chơi cùng bọn cậu nữa, bởi vì hễ ai thấy anh ta dù là đứa ở đại viện bên cạnh cũng phải đi đường vòng. Lý Dịch An là đứa cháu mà ông nội Lý yêu nhất, không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ anh hai cậu ta.

Mỗi lần cậu ta phạm lỗi, không đợi cha mẹ lên tiếng, anh hai thế nào cũng lôi cổ cậu đánh cho một trận.

Trần Bân yên lặng món đồ xuống, nói: “Chúng tôi không dám động vào đồ của anh Lý đâu, linh kiện này tôi giao cho cậu, chúng tôi nên về nhà thì hơn.”

Mấy cậu bé khác đều nhỏ tuổi hơn Trần Bân, nghe cậu ta nói vậy đều buông xuống mấy thứ trong tay mình, theo Trần Bân đi về. Mới vừa rồi còn đầy người vây quanh, nháy mắt đã đi hết hơn phân nửa, chỉ còn lại mấy cậu bé trong đại viện, cũng đều đã trốn ra xa.

Linh kiện mới gỡ vứt đầy dưới đất, Lý Dịch An cũng không còn vẻ đắc ý như lúc nãy nữa. Nhìn đồng đồ đầy dưới đất, Lý Dịch An muốn khóc, trông mong nhìn Dư Hàng hỏi: “Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Anh hai sẽ đánh tôi chết mất. Nhị Kiệt Tử, cậu thông minh nhất trong bọn, mau giúp tôi nghĩ cách đi.”

Dư Hàng trừng mắt liếc cậu ta một cái, nói: “Cậu nhìn cậu kìa, chẳng có tiền đồ gì cả.” Lại cố ý kênh mặt lên nói: “Cùng lắm thì cả đám bị đánh là xong, mười tám năm sau vẫn là một trang hảo hán.”

Lý Dịch An đã sớm hoảng: “Tôi không muốn bị đánh, anh hai tôi hung dữ lắm.”

Dư Hàng bực mình nói: “Giúp cậu nghĩ cách thì được thôi, có điều sau này tất cả mọi chuyện đều phải nghe lời tôi, trong viện này tôi là đại ca.”

Lý Dịch An gật gật đầu nói: “Được, chỉ cần cậu nghĩ cách để anh hai không đánh tôi là được, tôi sẽ nghe theo cậu tất.”

Dư Hàng nói: “Còn nữa, không được gọi nhũ danh của tôi.”

Dư Hàng dương dương đắc ý chuẩn bị trở về nhà, sắc trời đã sẩm tối, sắp tới giờ ăn cơm, cậu phải về nhà trước khi cha tan tầm.

Mặt trời gần xuống núi, ánh chiều tà nhuộm cả bầu trời thành sắc vàng óng rực rỡ, lá cây không thấy bóng, chỉ còn có chút ánh sáng mơ hồ, nhưng lại không chói mắt. Cậu ngầng đầu nhìn về nơi xa, thấy trong căn phòng phía trước, phía sau cửa sổ thủy tinh sát đất có một bóng hình xinh xắn.

Đường Phiên Phiên đi tới, nhìn Dư Hàng. Dư Hàng còn đang nghĩ không biết Đường Phiên Phiên còn giận mình chuyện lần trước không, thì không ngờ Đường Phiên Phiên đã chạy tới kêu: “Anh hai, anh hai.”

Dư Hàng cảm thấy cô nhóc cũng không đáng ghét như cậu tưởng, Đường Phiên Phiên nhìn Dư Hàng hỏi: “Anh hai, sao hôm nay anh không chơi cưỡi ngựa đánh giặc thế?”

Dư Hàng làm biểu cảm khinh thường, cố ý kênh mặt nói: “Sao em biết bọn anh chơi cưỡi ngựa đánh giặc?”

Đường Phiên Phiên kéo váy, trong mắt ánh lên khát vọng: “Em cũng muốn chơi cưỡi ngựa đánh giặc với các anh. Anh hai, anh mang theo em được không?”

Dư Hàng biết Đường Phiên Phiên thầm hâm mộ bộ dạng bọn họ khi xông pha chiến đấu, trong lòng lại càng vui vẻ. Nhưng nhớ tới lần trước cậu đẩy Đường Phiên Phiên có tí đã bị cha đánh cho lên bờ xuống ruộng mà không khỏi nhíu mày. Con gái mặc váy là phiền toái nhất, õng a õng ẹo, ít chọc vào thì hơn.

Dư Hàng quay đầu đi, nói: “Bọn anh không chơi với em đâu, cưỡi ngựa đánh giặc đều là việc của con trai, không phải của con gái. Mọi người đều nói con gái là phiền nhất, hơi tí là khóc nhè.”

“Không có mà.” Đường Phiên Phiên bĩu môi: “Cũng có con gái chơi cưỡi ngựa đánh giặc mà, Hoa Mộc Lan đó, ông nội nói họ đều là đại anh hùng cả. Em cũng muốn cưỡi ngựa đánh giặc.”

Dư Hàng nói: “Em mặc váy nên bọn anh sẽ không chơi với em, bọn anh không bao giờ mang theo con gái mặc váy cả.”

Đường Phiên Phiên nói: “Em không mặc váy nữa, anh sẽ mang em đi chơi chứ?”

Dư Hàng không nói gì, chỉ ngẩng mặt, bộ dạng Đường Phiên Phiên rất cao hứng. Cô bé sẽ không cần phải đứng sau cửa sổ thủy tinh to thật to đó ngắm bọn họ chơi đùa vui vẻ mỗi khi học đàn xong nữa. Giống như hoàng yến nhốt trong lồng, dù cho được ăn của ngon vật lạ, ở lồng vàng nhưng cũng sẽ không vui, bởi vì những thứ đẹp đẽ này được đổi bằng tự do quý giá nhất. Rốt cục cô bé cũng thể giống con trai xông pha chiến đấu rồi, nên không khỏi vui vẻ ra mặt.

Cô giống như cái đuôi nhỏ quấn quít lấy Dư Hàng hỏi: “Anh hai, hôm nay các anh chưa chơi cưỡi ngựa đánh giặc đã trở về, có phải có trò gì vui hơn không?”

Dư Hàng nói: “Tất nhiên rồi, anh là quân sư nên phải bầy mưu tính kế.”

Đường Phiên Phiên không tin nói: “Khoác lác, em không tin đâu.”

“Thật mà.” Dư Hàng thấy Đường Phiên Phiên không tin nói: “Lừa em là chó con.”

“Thật sao? Vậy anh có ý kiến gì hay? Lợi hại hơn cả Gia Cát Lượng trong Tam Quốc à?”

“Đương nhiên là lợi hại hơn Gia Cát Lượng rồi. Lý Dịch An phá hỏng súng của anh cậu ta, anh mới chỉ cho cậu ta phải làm sao để không bị đánh, sau này anh sẽ là đại ca ở đây, ai cũng phải nghe lời anh.”

“Lý Dịch An kia phải làm sao mới không bị đánh vậy ạ?”

“Việc này không phải rất đơn giản à nha, Lý Dịch An sợ nhất là anh hai của cậu ta. Mà người anh hai của cậu ta sợ nhất đương nhiên là anh cả của cậu ta. Lý Dịch An chỉ cần đi tìm anh cả, anh cả lớn hơn Lý Dịch An những mười hai tuổi, hiển nhiên sẽ giúp Lý Dịch An. Anh hai sẽ không đánh cậu nữa, như vậy không phải đã dàn xếp xong xuôi rồi sao.”

“Anh hai, anh lợi hại thật đấy, còn lợi hại hơn cả Gia Cát Lượng, rất giống với Tào Tháo.”

“Anh còn lâu mới làm Tào Tháo, đó là đồ đểu.”

“Vậy anh muốn làm ai?”

“Anh không thèm làm Tào Tháo, cũng không muốn làm Gia Cát Lượng, anh muốn làm Tôn Quyền.”

Đường Phiên Phiên chớp chớp mắt hỏi: “Tôn Quyền là ai ạ?”

“Dù sao cũng là người rất lợi hại.”

“Hình như ông nội cũng đã từng nói qua cho em nghe, nhưng em không nhớ, chỉ nhớ mỗi Gia Cát Lượng và Tào Tháo thôi.” Đường Phiên Phiên nghĩ thật lâu hỏi: “Trong tam quốc, ai là người xinh đẹp nhất ạ?”

“Đương nhiên là Đại Kiều cùng Tiểu Kiều rồi.”

Đường Phiên Phiên hưng phấn nói: “Em muốn làm Đại Kiều.”

Dư Hàng nói: “Như vậy sao được, nếu em là Đại Kiều thì sau này sẽ phải lấy anh cả của anh, anh sẽ phải gọi em là chị dâu.”

Đường Phiên Phiên cười to: “Hay quá, em gả cho Dư Kiệt được rồi, anh sẽ không thể bắt nạt em được nữa.”

Dư Hàng phụng phịu nói: “Nếu em làm Đại Kiều anh sẽ không mang theo em đi cưỡi ngựa đánh giặc nữa.”

Đường Phiên Phiên mất hứng bĩu môi, nhưng nghĩ lại cưỡi ngựa đánh giặc, nên nói: “Được rồi, em làm Tiểu Kiều cũng được, mai mang em đi chơi cưỡi ngựa đánh giặc cùng các anh nha.”

Dư Hàng gật gật đầu nói: “Vậy là được rồi.”

“Ngoéo tay.”

“Không thèm, trẻ con lắm.”

“Không được, anh không ngoéo thì em là Đại Kiều.”

Hình như Đường Phiên Phiên nghĩ mình thật sự có thể biến thành Đại Kiều vậy, Dư Hàng cũng nghĩ mình thật sự là Tôn Quyền. Cậu ngẫm lại vẫn không thể tiếp nhận được chuyện mình  phải gọi một cô nhóc con như Đường Phiên Phiên là chị dâu, thì thà giết cậu đi cho rồi. Vì vậy cậu gật gật đầu thỏa hiệp, vươn ngón tay nhỏ ra.

Nhìn ngón tay trước mặt đầy bùn bẩn, Đường Phiên Phiên cũng vươn ngón tay trắng nõn vừa nhỏ vừa mềm ra, không để ý tới tay bẩn của Dư Hàng chút nào, cao hứng ngoéo ngoéo: “Ngoéo tay treo cổ trăm năm không thay đổi, người nào thay đuổi người đó là chó con. Đóng dấu.”

Cuối cùng vẫn không quên ấn đầu ngón tay lên tay Dư Hàng một cái.

Đường Phiên Phiên cười, trên mặt lộ ra lúm đồng tiền nho nhỏ, tóc được tết thành bím thật dài, trên người mặc váy công chúa hồng nhạt. Dư Hàng ghét nhất là màu hồng nhạt, ghét cái màu ẻo lả đó. Nhưng hiện tại, nhìn Đường Phiên Phiên mặc váy xinh đẹp, cậu bỗng cảm thấy, hồng nhạt cũng chẳng đáng ghét lắm.

Đường Phiên Phiên cười vui vẻ, Dư Hàng lớn hơn cô bé những ba tuổi, vốn cao hơn nhiều, lúc này càng cố tình ngẩng cao đầu: “Trẻ con.”

Nhưng Đường Phiên Phiên lại không để ý, bởi vì rốt cục cô bé cũng có bạn bè, không bao giờ phải chơi một mình nữa. Cô có thể giống anh trai, giống anh hai, giống tất cả các bé trai khác, đây là ngày vui vẻ nhất của cô bé sau khi trở về từ Mĩ, rời xa mẹ để về nhà.

[Beautiful Matching] Chương 1

Chương 1 

1625458_1407952619452638_1672343718_n

Xếp chữ: Lạc Du 

Beta: Mon (Green House) 

Hôn lễ

“Bùng!” Tiếng pháo hoa làm sáng cả bầu trời, vốn sẽ rực rỡ tới chói mắt nhưng vì đang là ban ngày mà có vẻ mỏng manh, nhợt nhạt, chỉ còn âm thanh đinh tai nhức óc vang vọng cả khoảng trời.

Toàn bộ nhà ăn rộng lớn của khách sạn đều được bao hết. Khách sạn nhận tổ chức hôn lễ vốn là chuyện hết sức bình thường. Nhưng vì nhân vật chính của buổi lễ hôm nay mà tất cả mọi người đều phải cẩn thận.

Ông chủ khách sạn đích thân phát biểu: “Nếu ai làm việc xảy ra sai sót, thì đừng mong sẽ ở lại nơi này, đừng nói là các người, ngay cả tôi cũng không dễ thở tí nào.”

Dựa theo yêu cầu của khách hàng, toàn bộ cách bài trí đều phải qua nhà thiết kế kiểm định, nhân viên phục vụ của khách sạn chỉ phải làm những việc lặt vặt như chuyển cái ghế, đỡ cái bàn  .

Khách sạn được bài trí theo phong cách Địa Trung Hải, xanh thẳm lãng mạn cùng trắng tinh thuần khiết. Trên sàn trải một đám thảm đỏ dày, ở giữa chừa một lối đi rất rộng, chỗ ngồi của khách được sắp dọc theo hai bên. Bong bong, hoa tươi, quà tặng, kẹo cưới… việc lớn việc nhỏ, khi đã làm hoàn tất thì mọi người đều mệt đến xương cốt rã rời.

Khó khăn lắm mới đợi đến ngày hôn lễ, lúc ấy mọi người mới biết buổi lễ này đúng là không tầm thường. Không chỉ mời mấy vị lãnh đạo lớn, bí, thư, trưởng phòng… của thành phố đến mà giám đốc các công ty, các nhân tài khắp nơi cũng có mặt. Hơn nữa đây cũng chỉ là một bộ phận khách được mời, còn rất nhiều vị quan chức tiền nhiệm trước kia thì được mời riêng tại tư gia, không dễ dàng gì xuất đầu lộ diện.

Chỉ biết là rất có địa vị, nhưng không tìm hiểu được là người thế nào mà có quan hệ rộng đến thế.

“Trần Bân”

***

Dư Hàng không kiên nhẫn thúc giục Đường Phiên Phiên: “Nhanh lên nhanh lên nào, sao em lại chậm tới thế kia hả? Giờ là mấy giờ rồi.”

Đường Phiên Phiên kéo khóa quần áo: “Anh gấp cái gì? Không phải em đang rất vội vàng sao? Ai bảo anh không nói sớm cho em biết chứ.”

Dư Hàng không biết làm sao, đành phải nói: “Nhanh lên đi, hôm nay anh Bân kết hôn, trưởng bối người quen đều ở đó cả, đi trễ không tốt.”

“Được rồi được rồi mà.” Đường Phiên Phiên cầm thiệp mời cùng Dư Hàng ra cửa.

Dư Hàng mở cửa chiếc xe Mercedes – Benz nhỏ xinh kia, chiếc xe màu đỏ lòe loẹt, khiến cho Đường Phiên Phiên vẫn chưa thích ứng kịp, bất quá đây đúng là phong cách của Dư Hàng, chỉ mong sao tất cả mọi người đều chiêm ngưỡng xe anh mới vui. Mấy đồng nghiệp ở cổng khu nhà đều đưa mắt nhìn, làm cho tâm tình cô không tốt, bất quá thời gian cấp bách, cô cũng không nhiều lời, vội giục Dư Hàng.

“Vừa rồi chậm chạp như vậy, giờ lại thúc giục anh.”

“Ai khiến em chậm hả? Em thức dậy rửa mặt xong còn phải trang điểm, chọn quần áo, tham gia hôn lễ long trọng này. Có rất nhiều người quen, em lại không muốn thất lễ, anh cho là thức dậy mặc quần áo là xong à.”

Dư Hàng buột miệng nói: “Nếu em thức dậy sớm 20 phút, những thứ này đâu phải là vấn đề.”

Đường Phiên Phiên cũng tức giận: “Vậy sao anh không gọi em sớm hơn, em vừa thức dậy là đã thúc giục.”

Dư Hàng càng tủi thân: “Cô hai à, anh đứng gõ cửa nửa tiếng, chính em là người không tỉnh ngủ, anh gọi điện thoại em lại không nghe, anh có thể làm gì bây giờ.”

Đường Phiên Phiên cảm thấy đuối lý, nhưng vẫn không chịu khuất phục: “Nếu không phải anh Bân kết hôn, ai lại muốn cố hết sức lấy lòng, lên sớm đưa tiền cho người ta.”

Đèn đỏ sáng, bây giờ là 10 giờ sáng, trên đường không quá đông, vì không phải là chủ nhật, Đường Phiên Phiên ở phía tây của thành phố, Dư Hàng đi qua đón cô, lại băng qua cả thành phố, tới khách sạn ở phía đông thành.

Đến nơi đã có tiếng người ồn ào náo nhiệt, Đường Phiên Phiên nhìn thoáng qua, thấy người quen không nhiều, đều là một số người trên thương trường, cô không dám đi loạn. Cái chính là cùng Dư Hàng lại đây lộ mặt, sau đó lấy cớ gì đó rồi chuồn đi. Khi ở bên cạnh Dư Hàng, cô đều kiệm lời, cho nên ngoan ngoãn đứng sau anh.

Cô nói hôm nay rất vội vàng, nhưng trang phục vẫn có thể cho qua, quần áo đều đã chọn trước, lễ phục thường xuyên mặc tham gia dạ hội đều làm theo yêu cầu của cô. Váy hồng nhạt đơn giản làm lộ ra bờ vai trắng nõn cùng xương quai xanh tinh tế, váy không dài, vừa vặn tới đầu gối. Cô lại mang them đôi giày cao gót, cùng Dư Hàng đứng chung một chỗ, thu hút không ít ánh mắt của mọi người.

Trong lòng cô đau khổ, có lẽ bọn họ nghĩ cô là bạn gái của gã Dư Hàng đào hoa này.

Hôm nay cô không mang theo trang sức, chỉ phối với đôi hoa tai lúc trước Dư Hàng đi Pháp mua cho cô. Giá nó không rẻ, vì thế cô cũng không dám mang đi ra đường, chỉ có những trường hợp này mới mang ra khoe khoang một chút.

Dư Hàng nhìn thoáng qua đôi hoa tai, mặt tủm tỉm cười, bộ dạng rất vui vẻ.

Đôi cô dâu chú rể được rất nhiều người hộ tống đi vào trong cảnh hoa bay đầy trời, tiếng máy ảnh, tiếng nhạc… Đường Phiên Phiên từ xa thấy Trần Bân dắt tay Phương Đình cùng đi tới, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào dưới sự ao ước của những người bên cạnh. Cô cũng không nén nổi cảm xúc mỉm cười. Bất luận thế nào đều chân thành chúc phúc cho họ vui vẻ, hạnh phúc bên nhau.

Người chủ trì trịnh trọng đứng trên sân khấu cầm micro nói:

Thưa chú rể, cô dâu, người chứng hôn, người chủ hôn, các vị khách:

“Xin chào mọi người! Hôm nay là ngày vui của anh Trần Bân cùng cô Phương Đình ước định lương duyên, trăm năm hòa hợp. Là người làm mối của họ, tham gia buổi lễ tân hôn này, tôi cảm thấy rất vinh dự. Đồng thời, tôi cũng thấy làm hổ thẹn, bởi vì tôi là bà mối nhưng chỉ làm 1 phút giới thiệu, chính là giúp họ làm quen nhau, còn lại thông tin, hẹn hò, trước hoa dưới trăng chàng chàng thiếp thiếp vân vân, đều do bọn họ hoàn thành. Điều này cũng là khó trách, mọi người xem cô dâu đoan trang xinh đẹp, chú rể anh tuấn phóng khoáng, lại vô cùng tài giỏi, đúng là trai tài gái sắc, ông trời kết hợp mà thành. Tôi chân thành chúc phúc cho đôi trẻ, tình thắm thiết, ý dài lâu, trăm năm hòa hợp, vĩnh tắm bể tình.”

Dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay cùng tiếng cười, có người không để ý đây rốt cuộc là hôn lễ kiểu phương Tây hay kiểu Trung, rất nhiều bạn bè của Trần Bân làm ồn, cùng nhau ở dưới sân khấu náo nhiệt. Chẳng qua Dư Hàng có điểm khác thường, anh không tham gia cùng bọn họ náo nhiệt, chỉ uống thêm vài li rượu. Đường Phiên Phiên thấy bộ dạng của anh, khó hiểu hỏi: “Anh hai, anh làm sao vậy?”

Trên mặt Dư Hàng còn vương ý cười: “Không có việc gì, anh chỉ thấy ở nơi này không thú vị, chúng ta về trước thôi.”

Đường Phiên Phiên gật đầu nói: “Được ạ.”

Vì vậy, không đợi hôn lễ kết thúc, hai người liền chuồn êm ra khỏi khách sạn, sau khi lên xe,  Đường Phiên Phiên mới sực nhớ tới mà hỏi: “Anh hai, anh cứ vậy mà về không sợ bọn họ nói anh không đủ tình nghĩa sao?”

Dư Hàng trừng mắt liếc cô một cái: “Anh vì em mới không ở lại xem náo nhiệt, nếu anh bỏ rơi em đi uống rượu thì đó mới gọi là không có tình nghĩa.”

Đường Phiên Phiên nghe xong, lại nghĩ đúng là anh hôm nay không bỏ cô lại một mình, trong lòng cảm thấy ấm áp, miệng ngọt ngào nói: “Anh hai, chỉ có anh là đối tốt với em nhất.”

Đèn đỏ bật lên, Dư Hàng hạ cửa sổ xe xuống, châm một điếu thuốc, nhả khói phì phèo. Đường Phiên Phiên hình như nhớ ra cái gì đó, hỏi anh: “Anh hai, anh có tâm sự hả?”

“Chuyện gì hả?”

“Em nghe nói, hồi trước anh Bân có bạn gái, thậm chí đã tính tới chuyện cưới xin, nhưng gia đình không đồng ý nên sau mới cưới chị Phương.”

Vẻ mặt Dư Hàng có chút không kiên nhẫn, răn dạy cô như hồi nhỏ: “Em nghe từ đâu mấy chuyện tầm bậy này, không có chuyện đó, không được phép đi nói lung tung.”

“Em chỉ hỏi vậy thôi, anh gấp cái gì? Hơn nữa, anh Bân vốn đâu thích chị Phương.”

“Ai bảo em là anh Bân không thích chị Phương?”

“Đương nhiên là em biết.” Đường Phiên Phiên nghiêng đầu sang một bên, ra vẻ chắc chắn: “Em để ý, khi anh ấy nhìn chị Phương, trong mắt hoàn toàn không có tình ý, em cũng không thấy anh ấy cười một cách thật lòng.”

Dư Hàng ngược lại rất vui vẻ, anh tủm tỉm cười: “Ồ, không thấy thật sao, em có thể nhìn ra vẻ mặt thích hay không thích của anh ấy sao.”

Đường Phiên Phiên không phục nói: “Vốn là thế mà, đâu phải em chưa từng yêu đương. Anh ấy thực sự không thích chị Phương. Dù sao đi nữa, nếu là em, em sẽ không lấy người không thích mình, hôn nhân như thế đâu có nhiều ý nghĩa. Thôi đi, đây là trực giác của phụ nữ, anh không hiểu đâu.”

Dư Hàng quay đầu đưa mặt lại gần cô: “Vậy em nói xem, trong mắt anh có tình ý không?”

Đường Phiên Phiên nhất thời không kịp phản ứng, mắt trợn to, Dư Hàng thậm chí có thể thấy trong đôi mắt to ngập nước phản chiếu bóng hình anh. Đường Phiên Phiên có làn da rất trắng, anh đưa mặt lại rất gần, gần đến nỗi khi ánh sáng chiếu tới, Dư Hàng có thể thấy được những sợi lông tơ nhỏ mịn trên mặt cô. Mẹ của Đường Phiên Phiên là người phương nam, cô nhìn rất giống mẹ, dung mạo thanh tú hơn nhiều so với các cô gái phương bắc. Khuôn mặt lớn cỡ bàn tay, đôi mắt to, con ngươi đen sẫm khiến người nào đó lòng xốn xao.

Đường Phiên Phiên đưa tay đẩy mặt anh ra xa nói: “Kẻ đào hoa.”

Dư Hàng chưa kịp lấy lại tinh thần Đường Phiên Phiên đã muốn rống to: “Xe xe xe, anh mau xem đường đi.”

Đường Phiên Phiên chưa kịp phản ứng, anh đã đánh võng sang bên trái, lái xe xoay qua chỗ khác, Đường Phiên Phiên hoảng hốt định nói: “Sớm biết anh lái xe nguy hiểm thế này em sẽ không ngồi chung xe với anh.”

Dư Hàng vô cùng khinh thường nhìn cô: “Cái này tính là cái gì, nhớ năm đó chúng ta còn chạy quanh đường số 3, lúc đó em vẫn đang viết chút chì.”

“Năm ngoái em mới học xong mà, anh đừng làm phách, kẻo ông cụ nhà anh lấy cành liễu mà quất.”

Dư Hàng không nói lời nào, Đường Phiên Phiên cũng không nói, cô hơi mệt. Ngày hôm qua làm phim cho tới khuya, biên đạo trong đài cần gấp, cô cũng hết cách, đành phải thức đêm. Hôm nay lại phải dậy sớm tham gia hôn lễ, không mệt mới là lạ.

Xe cách âm hiệu quả vô cùng tốt, Dư Hàng tắt nhạc, cô dần dần không còn nghe thấy tiếng động cơ xe bên ngoài, mí mắt ngày càng nặng, không biết lúc nào đã ngủ mất.

Pháo hoa tàn lụi   

Dư Hàng nhìn Đường Phiên Phiên ngủ ngon lành. Xe đã đến nơi, anh đang do dự có nên kêu cô dậy hay không. Hình như Đường Phiên Phiên cũng cảm giác được nên trở mình, mở mắt đã thấy gương mặt Dư Hàng đang nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, trong lòng cô bỗng thấy hoảng hốt, hỏi: “Anh nhìn em làm gì? Em nổi hết da gà rồi.”

“Em ngủ còn chảy nước miếng này.”

Đường Phiên Phiên cao giọng kháng nghị trong khi vẫn không quên lau miệng, nhìn về phía gương chiếu hậu hồi lâu thì thoáng thấy Dư Hàng đang cười trộm, cô tức giận nói: “Anh chỉ biết ức hiếp em.”

“Được rồi, đươc rồi.” Dư Hàng nín cười nói: “Anh hai mang em đi ăn uống nha, lần trước anh đã định dẫn em đi nhưng ngâm mãi tới giờ.”

Dư Hàng lúc nào cũng vậy, mỗi lần nói tới việc gì khiến Đường Phiên Phiên mất hứng, anh liền bày ra cái chiêu: “Phiên Phiên, anh mang em đi ăn nha.”

Cũng như hồi nhỏ, mỗi lần cô mất hứng, Dư Hàng đều không thoát được trách nhiệm, cô mà về nhà tố cáo anh sẽ bị đánh, vì thế mỗi lần đều nói: “Phiên Phiên, anh hai mang em đi ăn nha, đi ăn đồ ngon.”

Thật ra thứ được gọi là đồ ăn ngon cũng chỉ là mấy món ăn vặt có giá vài xu một bịch vào thời bấy giờ, không có gì quý giá nhưng người nhà Đường Phiên Phiên không bao giờ cho phép cô ăn. Trẻ con là như vậy, càng không cho ăn lại càng muốn ăn. Mỗi lần như vậy, Dư Hàng đều lấy mấy thứ đó hối lộ cô. Há miệng mắc quai, được anh hối lộ, cô vốn không phải dạng nhỏ nhen mà đi tố cáo, cho nên cũng không giải quyết được gì.

Sau này, khi Dư Hàng trưởng thành, tuy vẫn ức hiếp cô, nhưng đó thói quen từ nhỏ tới giờ, quan hệ bọn họ càng ngày càng tốt, nguyên nhân phỏng chừng là có liên quan đến những ơn huệ nhỏ này.

Thật sự Đường Phiên Phiên không phục lắm, Dư Hàng lúc nào cũng nói như vậy, làm như cô tham ăn lắm không bằng. Tuy vậy, mỗi lần nói tới đó, cô cũng không tức giận. Không phải vì cô thích ăn nhờ, mà đó là thói quen trước đây, thói quen một khi đã hình thành thì rất khó bỏ. Có điều cô cũng rất vui mừng, vì đây không phải là một thói xấu.

Cô phồng mang trợn mắt, ngoan ngão đi theo Dư Hàng. Anh chào hỏi thân thiết với ông chủ, cũng không quên quay lại đằng sau nhìn Đường Phiên Phiên.

Trong lòng Đường Phiên Phiên âm thầm khen ngợi, ánh mắt Dư Hàng rất tốt, khung cảnh nơi này thật đẹp. Quán ăn kiểu Trung Quốc, còn có cây cầu nhỏ, dòng nước, hồ cá. Tuyệt nhất chính là tất cả ở đây cửa sổ đều được làm bằng gỗ nên không thể lắp điều hòa, nhưng nhiệt độ ở đây lại không cao, thậm chí cô có thể cảm giác được từng cơn gió nhỏ đi qua. Nghĩ tới những người khác chen chúc tại khách sạn, ăn uống không biết vị cơm, còn không ngừng xã giao chào hỏi, cô cảm thấy khung cảnh nơi này thật dễ chịu.

Đường Phiên Phiên bưng ly trà trước mặt, cười tít mắt uống, tâm trạng rất tốt. Dư Hàng thì cầm thực đơn gọi món. Dư Hàng biết Đường Phiên Phiên thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì nên nhiệm vụ gọi món ăn giao luôn cho anh, Đường Phiên Phiên luôn chỉ biết sẵn ăn.

Dư Hàng rất hiểu rõ cô, không ăn rau thơm, không ăn thịt, không ăn các loại rau cải. Nghĩ tới nghĩ lui, đành phải gọi món cá trích chưng, súp kem nấm hương, còn có một dĩa tôm xào dứa. Dư Hàng tùy ý chọn cho mình vài món, lại gọi thêm cho Đường Phiên Phiên hoa quả ướp lạnh.

Dư Hàng cười nhạo Đường Phiên Phiên: “Mỗi lần mang em đi ăn anh đều đau đầu, cái này không ăn, cái kia cũng không ăn, anh nhớ có lần em thấy trên bàn có củ cải trắng liền phát cáu.”

Đường Phiên Phiên nghĩ mãi không ra chuyện này liền phản bác: “Không thể nào.” Nhưng nghĩ lại thì quả thật cô rất ghét củ cải trắng. Cùng anh tranh luận, dù sao đến cuối Dư Hàng đều chiếm thế thượng phong.

Ngay sau đó đồ ăn lần lượt được mang lên, Dư Hàng liền quên ngay việc này, vừa gắp thức ăn cho cô vừa nói: “Ăn nhiều một chút, anh chỉ sợ em ăn không quen mấy món trong tiệc cưới nên mới cố ý mang em đến đây. Bữa tối còn phải đi sang nhà ông cụ bên kia ăn nữa.”

Đường Phiên Phiên trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp, gật gật đầu, ăn một miếng tôm xào, cảm nhận được mùi vị của dứa, không khỏi vui vẻ ra mặt.

Dư Hàng đang ăn thì nhận được vài cuộc điện thoại, Đường Phiên Phiên còn đang ăn trái cây, Dư Hàng ừ ừ ứng phó vài tiếng, Đường Phiên Phiên không nhịn được hỏi: “Anh hai, có người tìm anh sao.”

Dư Hàng cầm đũa gõ lên trán nàng nói: “Trẻ con biết cái gì?”

Đường Phiên Phiên xoa đầu nói: “Sao anh lại đánh mạnh như vậy, đau lắm!”

Dư Hàng trừng mắt nhìn cô nói: “Ăn nhiều như vậy vẫn không chặn được miệng của em.”

Đường Phiên Phiên nhìn anh, tuy rằng không có ý thúc giục cô nhưng dù sao nhận điện thoại hẳn là có việc, cô cũng không nên mè nheo. Cô uống một hớp nước, nói: “Em ăn no rồi, chúng ta đi thôi.”

Dư Hàng dẫn cô ra, còn thay cô mở cửa rồi mới lên xe. Đường Phiên Phiên hơi buồn bực, hôm nay sao anh ga lăng vậy chứ. Dư Hàng lên xe, nói: “Ông cụ hỏi anh đem em đi đâu vậy, chúng ta về nhanh thôi, buổi tối còn phải sang nhà cũ ăn cơm nữa.”

Ngôi nhà cũ không ở trong thành phố mà ở ngoài thành phía nam, nói là ngoại thành nhưng cũng nằm trên con đường bao quanh thành phố, có điều hoàn cảnh tốt, cũng rất ít khi kẹt xe. Ông lão sửa lại cái nhà tứ hợp viện ở đó, hàng ngày ra ngoài chơi với chim chóc, rất là thích ý.

Đường Phiên Phiên nhớ lại đã mấy năm nay mình chưa đi thăm ông Trần. Trước đây khi cô còn bé ở trong khu tập thể của quân đội, mỗi ngày đều ở nhà họ Trần. Trần Bân có một người em gái tên gọi là Trần Sam, hai người khi đó như hình với bóng. Đường Phiên Phiên nói ngọt nên ông nội Trần thấy cô cứ gọi là cháu gái cháu gái. Hiện thế hệ trước đều về hưu, cô công việc bận rộn, tính ra thì đã vài năm cô chưa đến đây.

Còn chưa vào tới cửa đã thấy ngoài đường kín xe, Dư Hàng không tìm thấy chỗ đỗ, đánh tay lái muốn quay đầu xe, không ngờ tới đằng sau đã có xe theo kịp, va mạnh vào phía sau, Dư Hàng không biết là ai, bóp kèn hai tiếng đối phương cũng không tránh, anh tức giận vỗ tay lái rồi lao xuống. Đường Phiên Phiên kéo anh lại: “Anh hai, anh làm sao vậy, hôm nay đi uống rượu mừng, đều là người quen cả, đừng có gấp, trước tiên xuống xe xem sao cái đã.”

Dư Hàng nghĩ cũng đúng, khi anh giật cửa xe ra thì cơn giận càng lớn, vì thấy Lý Dịch An ngông nghênh ngồi trong xe, bên cạnh còn có một người đẹp.

Dư Hàng giận không có chỗ xả, chỉ thẳng vào mặt Lý Dịch An, nói: “Mẹ nó, đậu xe vắt ngang qua làm gì, không vào được bên trong thì không biết quay xe à.”

Lý Dịch An cố tình cưới nói: “Ồ, phải không? Tôi quên lần trước ai đó dừng xe ở giữa đường, không cho xe tôi đi nhỉ.”

Dư Hàng nhớ tới trước đây anh có cản trở chuyện của Lý Dịch An nên người này mang thù, hiện hai người không hòa hợp. Anh vừa định nổi giận thì chợt nghe thấy bên trong có tiếng người nói: “Aiza, bây giờ rốt cuộc cũng đã đông đủ, sao còn đứng ở ngoài này? Người lớn đều ở bên trong cả, anh Dư, Phiên Phiên, anh Lý, đều là khách quí cả, mau đỗ xe rồi vào.”

Trần Sam chào hỏi Dư Hàng cùng Phiên Phiên, lại bảo hai người phục vụ đem xe đi đỗ. Dư Hàng trừng mắt liếc Lý Dịch An, đem chìa khóa xe đưa cho Trần Sam.

Đường Phiên Phiên thở phào nhẹ nhõm. Lý Dịch An nổi tiếng không phân rõ phải trái, Dư Hàng tình tính lại nóng nảy, hai người ở cùng một chỗ thế nào cũng đánh nhau, từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ yên tĩnh cả.

Vào cửa toàn là người quen cả, không là chú thì là bác, Dư Hàng miệng lưỡi ngọt xớt, Đường Phiên Phiên nhân cơ hội chuồn đi xem cô dâu.

Trần Sam đang cùng Phương Đình nói chuyện, trông thấy Phiên Phiên vội vàng đi qua bắt chuyện. Phương Đình đã thay váy cô dâu, giờ mặc một bộ sườn xám màu đỏ thêu hoa, mỗi tấc quần áo đều cắt may vừa người, càng tôn lên dáng người duyên dáng của Phương Đình.

Trong lòng cô không khỏi âm thầm khen ngợi, quả nhiên, vào ngày kết hôn thì cô dâu trông khác hắn.

 

Phương Đình so với Phiên Phiên lớn hơn vài tuổi, Đường Phiên Phiên vẫn gọi là chị. Cô cười híp mắt kéo tay Phương Đình nói: “Chị à, hai người yêu nhau lúc nào em cũng không biết, thế mà bỗng nhiên liền kết hôn, anh Bân ra tay cũng quá là nhanh.”

Phương Đình cười nói: “Nào có, lúc trước có quen biết, nhưng không có cảm giác, sau ở cùng một chỗ trong khoảng thời gian ngắn, cảm thấy cũng không tệ, nên quyết định đến với nhau.”

Đường Phiên Phiên vốn muốn nghe Phương Đình kể về quá trình yêu đương của hai người, không có tiến trình thì cũng phải có chút tình tiết lãng mạn chứ. Cô không cam lòng lại hỏi: “Vậy anh Bân cầu hôn chị thế nào?”

Phương Đình cười nói: “Khi đó anh ấy cùng chị tản bộ, sau đó lúc ăn cơm anh ấy lấy ra một cái hộp, chị mở ra thì là nhẫn, anh ấy hỏi chị ‘không bằng chúng ta kết hôn đi’.”

“ Cứ như vậy?” Đường Phiên Phiên trừng to mắt nói: “Không lãng mạn chút nào cả, chị, hai người chưa yêu đương sao đã vội kết hôn?”

“Đây không tính là yêu sao?”

“Có cảm giác tim kích động đập nhanh không ạ?”

Phương Đình suy nghĩ thật lâu rồi lắc đầu, Đường Phiên Phiên bĩu môi nói: “Haiz, chờ tới khi em kết hôn, lúc đó nhất định phải lấy một người mà em thích anh ấy, anh ta thích em, khi em thấy anh ấy thì tim phải đập nhanh không ngừng. Chậm rãi bên nhau, mỗi ngày ước hẹn. Sau đó anh ấy chuẩn bị một sân thật lớn để cầu hôn em, còn có thật nhiều thật nhiều hoa hồng, phải có rượu champagne, dàn nhạc, rồi cầu hôn em, em ở trước mặt mọi người đống ý anh ấy, toàn bộ thế giới làm chứng cho hạnh phúc của chúng em, tiếp đó là kết hôn. Thế mới có thành ý chứ.”

Phương Đình cười nói: “Cả đời người này, có thể gặp được người tâm đầu ý hợp để kết hôn quả là việc tốt đẹp nhất, nhưng trên đời mấy ai có thể may mắn như vậy đâu chứ.”

“Em sẽ cố gắng, cố gắng yêu anh ấy, cố gắng giữ anh ấy lại.”

Phương Đình rất muốn nói: “Trên đời này có rất nhiều chuyện không phải cố gắng là có thể, bằng không đã có nhiều người tìm thấy hạnh phúc chân chính của mình.” Nhưng nhìn ánh mắt của Đường Phiên Phiên chỉ có một màu thuần khiết, trong veo, không hề có tạp niệm, cô chỉ có thể cười nói: “Phiên Phiên, chúc em tìm được hạnh phúc.”

Đường Phiên Phiên gật đầu nói: “Em nhất định sẽ tìm được.”

Pháo hoa nở rộ trong màn đêm, màu đỏ, màu xanh, màu tím, màu vàng đan xen nhau cùng một chỗ. Từng tiếng vang đinh tai nhức óc đánh vào màng nhĩ, mọi người che lỗ tai, mỉm cười nhìn pháo hoa trong đêm tối, chúc phúc cho đôi cô dâu chú rể.

Pháo hoa đẹp tới lóa mắt, nhưng chỉ có thể tồn tại trong giây lát, ngay sau đó, màn đêm khôi phục lại một màu đen, chỉ còn lại mùi khói của thuốc pháo, cảnh sắc đẹp đẽ vừa rồi hệt như một giấc mộng.

Dư Hàng đứng sau Đường Phiên Phiên, cô buột miệng hỏi: “Có pháo hoa nào mãi mãi không tàn không?”

————————————————————————————————————————

Cá trích chưng 80c0bdbe8a6c1a7dbe27db72fd706124

Súp kem nấm hương00e04c191c1f0dd892f824

Tôm xào dứa8gg